Việc ông Dũng không bị kỷ luật mặc dù bị xem là tham nhũng,
quản lý kinh tế kém cỏi và lạm quyền cho thấy là đấu đá trong nội bộ ban
lãnh đạo Đảng chưa chấm dứt. Chỉ cần đọc báo chí chính thức cũng đủ
thấy là phe Nguyễn Phú Trọng-Trương Tấn Sang còn rất cay cú.
Theo VietnamNet, khi tiếp xúc cử tri ở Sài Gòn ngày 18/10/2012, ông Trương Tấn Sang đã tuyên bố
“Nhân dân đã giao nhiệm vụ thì phải hoàn thành, còn thấy mình không hoàn thành thì rút lui”. Về quyết định không kỷ luật thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, mà ông Sang gọi là
“đồng chí X”, chủ tịch nước của Việt Nam thanh minh:
"Chỉ
có cân nhắc tình hình hiện nay, cân nhắc lợi hại thì quyết nghị là
không thi hành kỷ luật. Như vậy không có nghĩa là Bộ Chính trị không có
lỗi, không phải là cá nhân đồng chí ‘X’ không có lỗi”. Tìm cách trấn an những người sợ bị trù dập khi tố cáo tham nhũng, ông Sang còn hùng hồn tuyên bố:
“ Người ta có thể trù úm một người, một nhóm người nhưng không thể trù úm cả dân tộc này”.
Về phần tổng bí thư Đảng Nguyễn Phú Trọng, cũng theo VietnamNet, khi
tiếp xúc với cử tri Hà Nội ngày 16/10, tức là ngay sau khi hội nghị
trung ương kết thúc, ông Trọng đã nói rằng hội nghị này
“cơ bản đạt yêu cầu nhưng chưa phải là xong”. Theo ông, việc phê bình, kiểm điểm sẽ làm lâu dài, thường xuyên,
"làm như rửa mặt hàng ngày".
Riêng ông Nguyễn Tấn Dũng, đại biểu Hải Phòng thì không thấy báo chí
đưa tin ông tiếp xúc cử tri trong đơn vị bầu cử của ông, trong khi Quốc
hội chuẩn bị khai mạc kỳ họp hôm nay (22/10/2012). Hôm qua, mới thấy tờ
Nhân Dân đăng tin là ông Dũng đã
“tiếp xúc cử tri theo chuyên đề tại
Ðại học Quốc gia TP Hồ Chí Minh trên địa bàn quận Thủ Ðức, TP Hồ Chí
Minh và xã Dĩ An, tỉnh Bình Dương”, nhưng không thấy ông bình luận gì cụ thể về kết quả hội nghị trung ương 6.
Hôm nay, trước Quốc hội, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã
“nghiêm túc nhận trách nhiệm chính trị lớn” của người đứng đầu Chính phủ và xin
“thành thật nhận lỗi”
về tất cả những yếu kém, khuyết điểm của Chính phủ, nhất là những yếu
kém, khuyết điểm trong kiểm tra, giám sát hoạt động của tập đoàn kinh
tế, tổng công ty nhà nước, như Vinashin và Vinalines. Nhưng ông Dũng vẫn
rất hận những trang blog mà gần đây đã liên tục đả kích cá nhân ông,
nhất là trong thời gian trước và trong khi diễn ra hội nghị trung ương.
Thủ tướng Việt Nam tuyên bố là
“công tác quản lý thông tin, nhất là
thông tin mạng, blog cá nhân chưa tốt, còn bị các thế lực thù địch lợi
dụng, bịa đặt, xuyên tạc, gây tác hại xấu “. Điều này cho thấy là
sau khi suýt nữa bị mất chức thủ tướng, nay ông Dũng sẽ tiếp tục chiến
dịch trấn áp các trang blog nào tiếp tục chỉ trích ông.
Như vậy, rõ ràng là cuộc đấu đá, mà trên mạng có người gọi mỉa là
trận chiến Ba – Tư ( Ba Dũng và Tư Sang ), vẫn chưa chấm dứt, nhưng cho
dù hội nghị trung ương lần tới có kỷ luật được một ủy viên nào đi nữa,
thì cũng sẽ chẳng có gì thay đổi trong một cơ chế mà Đảng Cộng sản vẫn
đứng bên trên pháp luật và khi nào mà Việt Nam chưa thay đổi đường lối,
định hướng, khi nào Việt Nam chưa có Nhà nước pháp quyền thật sự, thì
vẫn chưa giải quyết được tận gốc rễ những vấn đề tham nhũng, lạm quyền,
quản lý kinh tế yếu kém. Đó là nhận định chung của Giáo sư Tương Lai,
nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học trong phần trả lời phỏng vấn với RFI
Việt ngữ sau đây :
RFI : Thưa
Giáo sư, sau hội nghị trung ương 6, đã có nhiều dư luận bàn tán sôi nổi
về kết quả hội nghị này. Điều người ta chú ý đó là lần đầu tiên Bộ
Chính trị công khai thừa nhận những khuyết điểm, sai lầm của mình, nhưng
rốt cuộc không có chuyện gì xảy ra tức là không có ai bị kỷ luật. Giáo
sư có nhận định như thế nào về kết quả hội nghị này?
Giáo sư Tương Lai : Sau ngày 15/10, nghe bài diễn
văn bế mạc của ông Tổng bí thư, rồi đọc thông cáo của hội nghị trung
ương, thì đã có nhiều phản ứng. Trên TV, người ta cũng đã đưa lên ý kiến
của rất nhiều cán bộ về hưu, cán bộ lão thành, cựu chiến binh, tỏ ra
rất xúc động và tin tưởng. Rồi đến ông bí thư thứ nhất trung ương Đoàn
Thanh niên thì phát biểu rằng ông “vô cùng khâm phục” trước “thái độ vô
cùng dũng cảm” của Bộ Chính trị đã tự phê bình và nhận kỷ luật, ...
Nhưng dư luận thứ hai mà tôi nghe được lại là dư luận phẫn nộ và thất
vọng, vì thấy đã mất bao nhiêu công của, bao nhiêu sự chuẩn bị kéo dài
hàng bao nhiêu tháng, để rồi kết quả là không giải quyết được vấn đề gì.
Nhưng nhận thức của tôi thì khác. Tôi cho rằng nếu như kết luận “nhất
trí 100%” của Bộ Chính trị mà được thực thi ở hội nghị trung ương, thì
nó cũng chỉ dẫn đến kết quả là xả xú-páp, tức là “chém tế cờ” một nhân
vật nào đó, để làm dịu bớt đi sự phẫn nộ của quần chúng nhân dân, để mà
vớt vát chút uy tín của ông Tổng bí thư và Bộ Chính trị, mà quá trình
tuyên truyền quảng cáo thì rất là rầm rộ. Nếu được như thế đi chăng nữa,
thì kết quả cũng chỉ đến thế mà thôi, chứ không giải quyết được cái gốc
của vấn đề.
Chống được tham nhũng thì tốt quá, nhưng cân nhắc, suy nghĩ kỹ thì ta
sẽ thấy đó chỉ là cái ngọn. Vì sao? Vì gốc của vấn đề là đường lối,
định hướng. Xác định kinh tế Nhà nước là chủ đạo, mất kinh tế Nhà nước
là mất chủ nghĩa xã hội, cho nên cần phải có những “quả đấm thép”, những
tổng công ty. Càng mở rộng những tổng công ty đó bao nhiêu, thì càng
chứng tỏ là nền “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” càng
vững vàng. Chính từ đó mới có những chuyện như Vinalines, Vinashin, . .
.
Đương nhiên việc quản lý những tổng công ty này là hư hỏng rồi, nhưng
vấn đề dù anh có là một nhà quản lý giỏi đi nữa thì anh cũng phải thực
hiện theo đường lối ấy, không giải quyết được gì cho nền kinh tế cả. Cơ
cấu lại nền kinh tế ấy không phải là làm theo kiểu giật gấu vá vai, mà
phải đi lại từ gốc.
Chuyện cướp đất đai gây nên sự phẫn nộ của nông dân khiếu kiện khắp
nơi đâu phải chỉ là do cá nhân các ông quan địa phương, những cường hào
ác bá kiểu mới, tha hồ chiếm đoạt đất đai. Họ làm được điều đó, vì sở
hữu đất đai là sở hữu toàn dân, do Nhà nước quản lý. Quyền sở hữu không
được xác lập rõ ràng. Khái niệm Nhà nước là khái niệm trừu tượng, cho
nên chuyện cướp đất làm sao mà tránh được? Vì dân không được pháp luật
bảo vệ. Luật pháp của ta trong thời gian qua biểu hiện sự yếu kém một
cách không thể nói gì thêm được nữa. Mà gốc rễ vấn đề không phải là do
ông chánh án này, ông thẩm phán kia, ông viện kiểm sát nọ làm việc kém.
Ngay trong hội nghị trung ương, ông Tổng bí thư đã khẳng định, Nhà
nước của ta là “Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa”, nghĩa là không
công nhận tam quyền phân lập. Mà không công nhận tam quyền phân lập thì
làm sao thì gọi là Nhà nước pháp quyền theo đúng nghĩa của nó được!
Nhà nước pháp quyền không phải là thành tựu của tư sản. Đó chính là
kết quả của thế kỷ ánh sáng, là thành tựu của trí tuệ loài người. Ngay
khi khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, ông Hồ Chí Minh đã
khẳng định điều đó, bằng cách mở đầu tuyên ngôn độc lập với trích dẫn
Tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ và Tuyên ngôn về Nhân quyền và Dân quyền
của Cách mạng Pháp. Đó là thành tựu của nền văn minh, của trí tuệ cả
loài người. Anh không công nhận điều này thì làm sao có được một Nhà
nước pháp quyền đúng nghĩa. Một xã hội không thượng tôn pháp luật, mà
chỉ được điều khiển bằng các nghị quyết, thì làm sao tránh khỏi những
sai lầm, tùy tiện như vừa qua?
RFI : Thưa Giáo sư Tương Lai, gốc rễ vấn đề phải
chăng cũng là vì cho tới nay Đảng vẫn đứng bên trên pháp luật, không bị
ràng buộc bởi bất cứ một cơ chế nào, cho nên mới có chuyện là Bộ Chính
trị “ xin được kỷ luật”, mà Ban chấp hành trung ương lại không dám kỷ
luật?
Giáo sư Tương Lai : Ở đây cần tách ra hai vấn đề.
Nếu những người điều hành Đảng mà nắm vững điều lệ Đảng thì sẽ thấy là
vừa qua có những xử lý sai với nguyên tắc, điều lệ Đảng. Điều lệ Đảng
ghi rõ Đại hội Đảng là cơ quan cao nhất của Đảng, họp định kỳ để quyết
định chủ trương, đường lối. Giữa hai kỳ Đại hội, Ban Chấp hành trung
ương là cơ quan cao nhất của Đảng điều hành mọi vấn đề. Bộ Chính trị và
Ban Bí thư là cơ quan thực thi trách nhiệm do Ban Chấp hành trung ương
giao phó. Nhưng từ lâu, người ta đã biến Bộ Chính trị thành quyền lực
cao nhất, ngồi lên trên đầu cả Đảng, cả Ban Chấp hành trung ương và cả
Đại hội.
Bây giờ nói đến chuyện kỷ luật cả Bộ Chính trị thì tôi thấy chuyện
này là vô duyên, vì tập thể Bộ Chính trị là cơ quan điều hành do Ban
Chấp hành trung ương giao, vậy thì nếu có kỷ luật thì kỷ luật một cá
nhân, ví dụ như cá nhân Tổng bí thư, người đứng đầu Bộ Chính trị, hay là
kỷ luật ông ủy viên phụ trách Quốc hội, phụ trách Bộ Công an, ... Tức
là những cá nhân đó bị kỷ luật vì trách nhiệm của họ trước Đảng, trước
dân. Chứ làm sao có thể kỷ luật tập thể Bộ chính trị được! Nếu có thì
chỉ có thể giải tán cả tập thể đó thôi.
Đài báo cứ nói là từ xưa tới nay chưa có chuyện đó. Nói như thế là
không hiểu bìết gì hết. Đã từng có chuyện kỷ luật đấy. Ví dụ, hồi Cải
cách ruộng đất, ông Tổng bí thư Trường Chinh đã bị kỷ luật và thôi chức.
Ông Lê Văn Lương, ủy viên Bộ Chính trị phụ trách tổ chức, cũng đã bị
đưa ra khỏi Bộ Chính trị.
Chỉ có bây giờ là họ nhập nhằng nói tập thể chung chung, mà không nói
cụ thể là, trong tập thể Bộ Chính trị, ai là người chịu trách nhiệm
điều hành mà để gây ra những sự rối ren đó. Rồi còn nói “một ủy viên Bộ
Chính trị”, tức là đối với Đảng cũng như đối với dân, vẫn cứ nói mập mờ,
ai muốn hiểu sao thì hiểu. Điều đó đủ nói lên cái “sức mạnh” của Bộ
Chính trị đó như thế nào.
Trong nội bộ đảng là như thế rồi. Còn chuyện pháp luật đối với dân
thì đem ra pháp luật mà bàn sau. Vừa qua chỉ mới là Bộ Chính trị đưa (
vấn đề kỷ luật ) ra, nhưng Ban Chấp hành phủ quyết. Điều đó cho thấy là
cuộc đấu tranh giữa những thế lực trong Ban Chấp hành và trong Bộ Chính
trị đang còn rất nhiều rắc rối. Thế mà lại nói là đoàn kết nhất trí !
Nói như thế là nói lấy được thôi. Chứ còn người nào tỉnh táo thì đều
thấy không đúng như thế.
Bây giờ nếu dám nói đúng vào sự thật, thì phải gọi mặt chỉ tên, chỉ
ra những sai lầm A, B, C. Ai phụ trách cái này, ai chịu trách nhiệm cái
này và những người ấy phải bị kỷ luật. Không chỉ riêng “một uỷ viên Bộ
Chính trị”, mà vừa qua có vấn đề về nhiều mặt lắm : mặt xây dựng Đảng,
mặt xây dựng nước. Đây là những vấn đề tù mù, không rạch ròi, không minh
bạch, chứng tỏ là về mặt nhận thức thì không thông thoáng và về mặt
đoàn kết nội bộ thì không có. Cho nên mới có hiện tượng là Ban Chấp hành
trung ương phủ quyết ý kiến của Bộ Chính trị. Tôi cho rằng chuyện phủ
quyết chẳng có gì là không bình thường. Đó là một thực tế cần phải ghi
nhận để xử lý vấn đề trong thời gian tới, để tỏ rõ là Đảng có sức mạnh,
có kỷ luật, có đoàn kết thật, chứ không phải chỉ là đoàn kết trên khẩu
hiệu, trên diễn văn.
RFI : Thưa Giáo sư, qua hội nghị trung ương vừa
rồi, người dân đóng vai trò như những khán giả, không có tiếng nói gì
trong các vấn đề quan trọng của đất nước. Ngay cả Quốc hội cũng chẳng có
tiếng nói gì đối với người đứng đầu chính phủ, mà trên nguyên tắc phải
chịu trách nhiệm trước Quốc hội.
Giáo sư Tương Lai : Vấn đề anh đặt ra là đúng thôi,
nhưng nó cũng không đúng ở chỗ, đây là hội nghị trung ương, chỉ bàn
chuyện thuần túy nội bộ Đảng và người ta lại họp kín. Đã họp kín thì làm
sao mà dân làm sao mà tham dự được !
Cũng đã có những ý kiến đóng góp và tôi cũng đã nghe những người được
mời đóng góp ý kiến kể nhiều chuyện như là chuyện dài nhiều tập, rất là
khôi hài. Đóng góp thì chỉ là đảng viên đóng góp cho Đảng. Còn về phía
người dân, thì sau hội nghị trung ương, có một số vị lãnh đạo đi tiếp
xúc với các cử tri được coi là đại diện cho dân. Nhưng mọi người ai cũng
biết những “đại cử tri” ấy đã được tuyển lựa rất chặt chẽ. Đến những
cuộc họp mặt cử tri ấy, họ nói được đến bao nhiêu phần trăm ý kiến của
người dân thật? Phải ngồi trên xe ôm hay taxi, nghe ông lái xe nói
chuyện, hay ra ngoài chợ nghe lời bình của các bà bán thịt, bán rau, thì
đấy mới là ý kiến thật sự của dân. Còn những người đã được tuyển lựa
qua bộ lọc của chính quyền, của Đảng, rồi đến họp mặt cử tri thì làm sao
có thể là ý kiến của dân? Nếu các đồng chí lãnh đạo tin tưởng vững
chắc, “cảm động”, “ thấm thía”, nghĩ rằng đó là ý kiến của dân, thì tôi e
rằng họ đang bị lừa đấy.
RFI : Thưa Giáo sư, trong hội nghị trung ương
vừa qua thì người ta cũng đặt vấn đề bỏ phiếu tín nhiệm các lãnh đạo
chính phủ trong khóa họp Quốc hội sắp tới. Trong hoàn cảnh hiện nay, mọi
việc đều do Bộ Chính trị quyết định, thì có thể thực hiện được việc đó
hay không?
Giáo sư Tương Lai : Đương nhiên là nó sẽ có một vài
cải tiến nào đó, một vài “biến tấu” nào đó và chắc chúng ta sẽ phải chờ
đợi. Bao giờ chúng ta cũng phải hy vọng để mà sống chứ! Nhưng nếu quá
lạc quan nghĩ rằng sẽ có bỏ phiếu tín nhiệm thật, để từ đó đi đến những
quyết định mang tính công khai, minh bạch, thì kinh nghiệm bản thân tôi
cho thấy chưa đủ dữ liệu để tin rằng chuyện này là thật. Nói như nhân
vật trong phim “ Hãy đợi đấy”.
RFI : Chúng tôi xin cám ơn Giáo sư Tương Lai.