Ngày 03/11/2012, tức là ba tuần sau khi gần như là bắt cóc nữ
sinh viên Nguyễn Phương Uyên, Công an tỉnh Long An cùng với Công an
Thành phố Hồ Chí Minh mới tổ chức họp báo công bố việc bắt và khởi tố
sinh viên Nguyễn Phương Uyên vì “ hành vi rải truyền đơn, tuyên truyền
chống phá Nhà nước”.
Cùng bị khởi tố với Nguyễn Phương Uyên, còn có anh Đinh Nguyên Kha,
người mà công an cho là đã “cấu kết” với Nguyễn Phương Uyên, dưới sự chỉ
đạo của Nguyễn Thiện Thành, được mô tả là “đối tượng vi phạm pháp luật
Việt Nam trốn ra nước ngoài”, để tiến hành các hoạt động “tuyên truyền
chống Nhà nước”. Công an Long An còn khẳng định là nhóm người nói trên
“đã chuẩn bị thuốc nỗ để tiến hành hoạt động phá hoại ở một số nơi”. Nói
cách khác, cô nữ sinh viên chân yếu tay mềm Phương Uyên được mô tả như
là một tay khủng bố nguy hiểm.
Như vậy là có vẻ như chính quyền Việt Nam sẽ rất nặng tay với những
người như Phương Uyên, cho dù vụ bắt giữ cô nữ sinh viên Đại học Công
nghệ Thực phẩm Thành phố HCM đã gây rất nhiều phản ứng bất bình.
Sau khi nghe tin Phương Uyên bị bắt giữ, một tập thể sinh viên trường
Đại học Công nghệ Thực phẩm Thành phố HCM, đã gởi thư đề ngày 20/10,
cầu cứu lên Chủ tịch nước Trương Tấn Sang về vụ bắt giữ người bạn của
họ. Một nhóm gồm 144 nhân sĩ trí thức tên tuổi trong và ngoài nước cũng
đã ký một bức thư khẩn đề ngày 30/10 gởi lên Chủ tịch nước Trương Tấn
Sang để yêu cầu ông can thiệp trả tự do cho Nguyễn Phương Uyên.
Trong bức thư, các nhân sĩ trí thức này đề nghị Chủ tịch nước « chỉ
thị cho các cơ quan có trách nhiệm trả tự do ngay cho Nguyễn Phương
Uyên, cũng như xem xét lại những bản án đã xử rất nặng những người yêu
nước biểu tỏ sự bất đồng chính kiến bằng tư tưởng mà không có hành vi
bạo động nào nguy hại đến lợi ích quốc gia như người ta đã quy kết ».
Theo bức thư của các nhân sĩ, trí thức, những bản án đó « phá hoại uy
tín của Nhà nước, bôi xấu hình ảnh của Việt Nam trước thế giới hơn bất
cứ hành động phá hoại nào mà công an đang ra sức truy lùng và đàn áp ».
Trong số những người ký tên vào bức thư nói trên, có nhà thơ Hoàng
Hưng ở Sài Gòn. Trả lời RFI Việt Ngữ qua điện thoại ngày 02/11 vừa qua,
ông Hoàng Hưng nêu lên những suy nghĩ của ông về vụ này :
RFI : Kính chào nhà thơ Hoàng Hưng, trước hết
xin ông cho biết lý do nào đã thúc đẩy ông ký tên vào bức thư gởi chủ
tịch nước Trương Tấn Sang về vụ Phương Uyên ?
Nhà thơ Hoàng Hưng : Ngay sau khi cháu Phương Uyên
bị bắt và nhất là sau khi có bức thư của hơn một trăm em, bạn của Phương
Uyên, gởi lên chủ tịch nước, chính tôi cũng đã viết lên mạng, đề nghị
là những người lớn tuổi nên có một bức thư để hưởng ứng việc này và tôi
sẽ là một trong những người ký tên ngay lập tức. Sau đó tôi nhận được
thư do một số trí thức khởi xướng và tôi đã ký ngay.
Trong thời gian gần đây, việc trấn áp những người yêu nước biểu tình
và những người bất đồng chính kiến , bất chấp đạo lý, thậm chí bất chấp
cả pháp luật, tăng lên rất nhiều, ngày càng trắng trợn rõ rệt. Điều đó
rất nguy hiểm.
Thật ra tôi cũng đã cao tuổi nên không thể nào mà cái gì cũng lên
tiếng được, nhưng đây là lần thứ hai tôi lên tiếng về việc bắt người với
tội danh « tuyên truyền chống Nhà nước ».Lần đầu tiên tôi lên tiếng là
về vụ Cù Huy Hà Vũ, vì đó là một trí thức đã có những hành động mà tôi
cho là can đảm. Ông là một người có thể nói là rất đủ điều kiện để được
vinh thân phì gia, nhưng đã chấp nhận con đường đấu tranh rất thẳng
thắng và kiên trì, cho nên tôi rất cảm phục. Việc bắt ông Cù Huy Hà Vũ
cũng đã diễn ra một cách rất là trái đạo lý.
Lần này là lần thứ hai tôi lên tiếng. Đây là một nữ sinh viên rất là
trong sáng, hồn nhiên, nhưng lòng yêu nước của em rất là rõ. Việc bắt
Phương Uyên cũng diễn ra hết sức là tùy tiện, không theo luật pháp gì
cả. Việc này thách thức lương tri của một người dân bình thường. Mức độ
bất chấp luật pháp ngày càng tăng lên. Cho nên tôi không thể không lên
tiếng.
RFI: Ông có thể lý giải được phần nào việc chính
quyền Việt Nam gia tăng trấn áp không chỉ đối với những người chỉ trích
chính quyền, mà ngay cả đối với những người có những hành động, biểu
hiện phản đối hành động xâm lấn của Trung Quốc trên Biển Đông ?
Nhà thơ Hoàng Hưng: Có nhiều cái thật ra tôi rất khó
hiểu. Tôi chỉ là một người dân bình thường, không phải là nhà nghiên
cứu, cũng như không tham gia các hoạt động chính trị, nhưng tôi cũng có
suy nghĩ, cũng có tham khảo các thông tin, vậy mà tôi cũng không hiểu
nổi tại sao Nhà nước lại hành xử như thế.
Trước tình hình càng ngày càng cần phải dựa vào dân và tạo khối đoàn
kết chặt chẽ giữa người dân với chính quyền, họ lại tăng cường những
hành động làm do dân xa chính quyền, không tin vào chính quyền và oán
ghét những lực lượng có nhiệm vụ bảo vệ an ninh, tức là lực lượng công
an.
Quả thật là một lương tri bình thường cũng không thể hiểu nổi. Tôi
chỉ có thể lý giải là có thể có một bộ phận, không biết chiếm tỷ lệ là
bao nhiêu, cảm thấy quá lúng túng và sợ hãi trước việc những cái xấu xa,
vô lý trong cách điều hành của họ, trong chủ trương của họ, bị phơi bày
mà không gì có thể lý giải và biện minh được với nhân dân. Cho nên họ
còn một cách là đàn áp, với sự lo sợ là nếu ngày càng có nhiều người lên
tiếng, đối kháng, bất đồng, thì sẽ dẫn đến nguy cơ sụp đổ quyền thống
trị của họ.
Nhưng tôi cho là cách suy nghĩ như thế cũng cực kỳ phi lý, bởi vì
lịch sử xưa nay, cũng như hiện tình thế giới, cho thấy là càng trấn áp
thì càng dễ dẫn đến bạo loạn, cũng giống như giải khát bằng thuốc độc.
Quả thật là tôi cũng không hiểu nổi vì sao họ lại hành xử như vậy.
RFI: Thưa nhà thơ Hoàng Hưng, phải chẳng việc
bắt giữ một nữ sinh chân yếu tay mềm như Phương Uyên cho thấy chính
quyền muốn răn đe những người nào có ý định tập hợp thành những phong
trào, tổ chức dần dần đe doạ đến độc quyền lãnh đạo của Đảng ?
Nhà thơ Hoàng Hưng: Đương nhiên tôi nghĩ là họ nghĩ
như thế, nhưng như tôi đã nói như trên, cách suy nghĩ như vậy không mang
tính biện chứng một chút nào cả. Những hành động như thế chỉ càng thúc
đẩy nhanh sự đối kháng. Từ những ý kiến cá nhân, người ta tập hợp lại
thành tổ chức, thành phong trào, đó là lẽ đương nhiên của sự phát triển
lịch sử. Chúng tôi phải lên tiếng bởi vì nếu họ làm một cách đàng hoàng,
minh bạch, đúng luật pháp thì còn là khả dĩ. Đằng này họ lại bắt bớ và
xét xử hết sức tùy tiện, trái với cả chính luật pháp của họ. Tôi cho là
đầu óc của họ cũng không bình thường.
RFI: Khi tham gia ký tên vào bức thư gởi Chủ
tịch nước, trong thâm tâm ông có nghĩ là ông Trương Tấn Sang có thể làm
được gì để cứu Phương Uyên khỏi lao tù, hay là bức thư đó cũng sẽ chẳng
có tác dụng gì đối với chính quyền ?
Nhà thơ Hoàng Hưng: Tôi đã là người từng tham gia
hoặc chủ động thảo một số kiến nghị và thỉnh nguyện thư trước đây. Đến
nay tôi cũng vẫn sẳn sàng ký tên vào những kiến nghị nào hợp với ý kiến
của tôi. Cũng có những bạn bè nói với tôi rằng làm những việc này cũng
vô ích, vì họ chẳng thèm nghe đâu, như nước đổ lá khoai thôi, mà có khi
lại mang hoạ vào thân. Nhưng tôi nghĩ rằng mình trước hết là một nhà trí
thức, một người cầm bút, ít nhiều cũng có người biết đến. Trước hiện
tình của đất nước, trước những bất công, phi lý, mình không lên tiếng
tức là mình đồng loã.
Trước hết, lương tâm không cho phép tôi im tiếng. Thứ hai, tôi không
bao giờ tuyệt vọng đến mức nghĩ rằng những điều mình làm là vô ích, bởi
vì tôi nghĩ rằng, chỉ một giọt nước chảy cũng đủ làm đá mòn. Bất cứ việc
làm nào của mình dù nhỏ nhất, nhưng đứng về phía chính nghĩa, về phía
tích cực, thì nó sẽ có tác động không ít thì nhiều.
Việc gởi thư hay kiến nghị lên các lãnh đạo Nhà nước cũng vậy thôi.
Nó không có tác động ngay bây giờ, không đạt thành công cụ thể, thì cũng
sẽ có tác động dần dần, lâu dài. Cụ thể trong việc này, tại sao tôi lại
ký vào thử gởi ông Trương Tấn Sang ? Lâu nay tôi cũng tự hỏi và hỏi
nhiều bạn bè rằng : trong số những người Cộng sản đang nắm chính quyền
các cấp, nhiều người xưa kia đã thể hiện lòng yêu nước, đã hy sinh gia
đình, bản thân họ, chẳng lẽ không còn những người vẫn đặt quyền lợi Tổ
quốc lên trên hết, sẳn sàng hy sinh vì dân tộc hay sao ? Chẳng lẽ tất cả
trong số họ hay con cháu họ đều đã biến chất, thoái hóa thành những kẻ
hại dân, sẳn sàng bán rẻ quyền lợi Tổ quốc để bảo vệ lợi ích cá nhân của
mình. Tôi không tin vào điều đó. Tôi nghĩ là trong số họ vẫn còn những
người giữ được cái mà thiền sư Nhất Hạnh gọi rất hay là « cái tâm ban
đầu ». Có điều là họ chưa làm đuợc, họ chưa đủ mạnh, hoặc bị một sai lầm
nào đó.
Cho nên,chúng tôi lên tiếng kiên trì, không mỏi mệt, để thúc giục họ
suy nghĩ, để họ có quyết tâm sửa những cái sai. Có những cái sai gây tổn
thất rất lớn. Nhưng tôi không cho cái gì là quá chậm hay quá muộn, cái
gì là vô ích.
Tất nhiên thư này không phải chỉ gởi đích danh ông Trương Tấn Sang,
mà cũng là tiếng nói để tất cả những người đang nắm trách nhiệm trong
chính quyền phải suy nghĩ. Hành động này cũng nhắm vào những người cũng
đang chịu sự lãnh đạo, nhưng chưa chắc đã có suy nghĩ thấu đáo, mà còn
rất mơ hồ về hiện tình của đất nước. Lâu nay, cách tuyên truyền của
chính quyền làm cho khá nhiều người vẫn còn rất là mơ hồ về tình hình
chính trị, xã hội, thậm chí ngại ngùng, né tránh. Những lá thư kiến nghị
như thế này, ngoài việc gởi trực tiếp cho các nhà lãnh đạo, cũng sẽ có
tác động đến suy nghĩ, ý thức về chính trị xã hội của người dân nói
chung.
RFI: Xin cám ơn nhà thơ Hoàng Hưng.
Vụ bắt giữ và khởi tố Nguyễn Phương Uyên xảy ra trong bối cảnh chính
quyền Việt Nam gia tăng trấn áp những người tham gia biểu tình hoặc hoạt
động phản đối Trung Quốc trên vấn đề Biển Đông. Mới đây nhất, hai nhạc
sĩ Việt Khang ( tên thật Võ Minh Trí ) và Trần Vũ Anh Bình đã bị kết án
tù 4 năm và 6 năm cũng với tội danh “tuyên truyền chống Nhà nước”, chỉ
vì hai nhạc sĩ này là tác giả những bài hát thể hiện lòng yêu nước và
bày tỏ thái độ phẩn nộ trước các hành vi xâm lấn của Trung Quốc trên
Biển Đông, cũng như bày tỏ sự bất bình về chính sách của chính phủ Việt
Nam trên vấn đề này.
Vụ xử hai nhạc sĩ nói trên đã gặp sự phản đối từ các tổ chức nhân
quyền quốc tế, cũng như từ các chính phủ phương Tây như Mỹ và Pháp.
Trong một bản thông cáo báo chí đề ngày 01/11, Phó phát ngôn viên bộ
Ngoại giao Mỹ Mark Toner cho rằng bản án đó là biểu hiện mới nhất của
“một loạt các vụ bắt giữ và kết án tại Việt Nam nhắm vào những người chỉ
muốn bày tỏ ý kiến của mình một cách ôn hòa”. Theo ông Toner, đó cũng
là ví dụ mới nhất về tình hình “nhân quyền ngày càng xấu đi tại Việt
Nam”.
Trước đó, trong một thông cáo đề ngày 31/10/2012, đăng trên trang web
của Bộ Ngoại giao Pháp, Paris cũng đã chỉ trích việc kết án tù hai nhạc
sĩ Việt Nam và nhắc lại là Pháp vẫn ủng hộ quyền tự do báo chí. Bản
thông cáo của Bộ Ngoại giao Pháp cũng nhắc lại rằng vụ xử hai nhạc sĩ
Việt Khkang và Trần Vũ Anh Bình diễn ra sau vụ kết án tù nặng nề ba
blogger ngày 24/09, đó là các blogger Điếu Cày ( Nguyễn Văn Hải )
Anhbasg ( Phan Thanh Hải ) và Tạ Phong Tần.
Ba blogger nói trên cũng là những người đã tích cực tham gia các
phong trào biểu tình phản đối Trung Quốc hoặc có những bài viết theo nội
dung đó.
Báo chí chính thức của Việt Nam trong thời gian qua cũng đã có nhiều
bài khẳng định là « các thế lực thù địch » đang lợi dụng lòng yêu nước
để kích động dân chúng chống Đảng, chống Nhà nước, như bài viết « Phản
động nhân danh Nhà nước » đăng trên tờ Nhân Dân ngày 16/10.